Chương 7

Đêm Nay Ai Bay Lên Giường

Zhihu

9.930 chữ

09-07-2023

32

Tôi ủ rũ đi trên đường đến học viện cảnh sát, mấy ngày nay tôi không tìm Ngụy Trạch Thu, anh cũng không đến tìm tôi.

Có vẻ như tất cả là do tôi chủ động.

Có phải nếu như tôi không chủ động nữa, thì chuyện của chúng tôi liền kết thúc không?

Chắc là bị ma ám rồi, đi trên đường đều nghe được chuyện liên quan đến Ngụy Trạch Thu.

“Bồ có tìm thấy ảnh chụp của Ngụy Trạch Thu và Trang Anh không?”

“Tất nhiên tìm thấy rồi. Hai người này đều mặt lạnh thế này, cũng không biết là ai tỏ tình trước nhỉ?”

"Tui đoán là Ngụy Trạch Thu. Mặc dù anh ấy lạnh lùng, nhưng anh ấy vẫn là một quý ông cơ mà.”

Tôi bước đến gần họ, "Xin lỗi, các bạn đang nói về bức ảnh nào thế, tôi có thể xem được không?"

Họ rất nhiệt tình chia sẻ chuyện bát quái và đưa di động cho tôi xem.

Trong ảnh, Ngụy Trạch Thu và Trang Anh đang đi dạo cùng nhau, nhưng chiếc áo khoác trên người Trang Anh là của Ngụy Trạch Thu, chính là chiếc tôi đã mặc.

Hóa ra, những gì có thể làm với tôi cũng có thể làm cho người khác.

“Chỉ là một bức ảnh thôi sao có thể chứng minh họ đang ở bên nhau chứ?” Tôi cứng ngắc nói.

“Cp tôi ship sẽ không BE! Trên Weibo đều có siêu thoại của bọn họ, dù là nam cường nữ cường thì tại sao họ lại không thể bên nhau!” Một cô gái tranh luận cùng với tôi.

Tôi xin lỗi cô ấy vì đã quá xúc động.

Cô ấy cũng lập tức mềm lòng: "Không sao, bạn là fan của bạn gái Ngụy Trạch Thu đúng không? Tôi hiểu mà, lúc đầu tôi không thể chấp nhận được, chẳng biết từ lúc nào lại ship không ngừng được hahaha."

Tôi vừa đi vừa ngẩn ngơ cầm điện thoại, hóa ra Ngụy Trạch Thu có nhiều fan đến vậy.

Thỉnh thoảng, Weibo chính thức của học viện cảnh sát đăng một số bức ảnh của Ngụy Trạch Thu và Trang Anh, lượt thích và bình luận ngay lập tức lên đến hàng chục nghìn.

Tôi lướt qua siêu thoại gắn tag #Ngụy Trạch Thu Trang Anh#, có ảnh hoạt động, ảnh nhóm, còn có cả ảnh chụp lén nữa.

Có một bức ảnh họ ôm nhau ở ngay đầu ngón tay của tôi, tôi run rẩy thoát khỏi Weibo, sợ hãi không dám bấm vào bức ảnh.

Hóa ra khi tôi không ở bên, anh ấy vẫn rất vui vẻ.

Tôi không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen.

Tôi cũng chẳng có thân phận để ghen tị.

Nhưng vẫn thật nhiều chua xót trào dâng trong lòng.

Tôi vẫn đứng trong góc như lệ thường, chờ hết buổi huấn luyện thì vẫy tay gọi anh ấy.

Ngụy Trạch Thu cùng Trang Anh đều đứng nghiêm, tựa như trong siêu thoại Weibo nói, họ là một cặp đôi hoàn hảo.

Có lẽ Trang Anh mới là người thực sự phù hợp với anh ấy.

Hôm nay thật là một ngày kỳ diệu, chỉ sau một ngày, tâm tình tôi tựa như trở thành một người khác.

Ngụy Trạch Thu trông thấy lon ton chạy về phía tôi.

“Em ôm một cái được không?” Tôi rầu rĩ.

Không đợi anh trả lời, tôi đã vùi mình vào vòng tay anh, tay vươn vào túi áo của anh.

“Làm sao vậy?”

“Em thi không tốt à?”

Tôi lắc đầu: “Hôm nay có người đến tìm em, châm chọc khiêu khích em.”

Tôi nói với anh mọi thứ xảy ra trong quán cà phê hôm nay.

Anh nói sẽ điều tra xem đó là ai.

“Hôm nay em cũng thấy siêu thoại Weibo của anh và Trang Anh nữa.”

“Là trường học marketing. Anh cũng mới biết, đã cảnh cáo ban tuyên truyền rồi.”

“Nghỉ đông em định đi đâu?” Anh hỏi tôi.

“Chắc là Myanmar.” Nghe nói ở nơi đó sẽ có người trao cho tôi cả trái tim và linh hồn.

Anh ấy nghe không rõ, nghi hoặc nhìn tôi.

“Ngụy Trạch Thu, sau này anh không cần đối xử tốt với em như vậy nữa, tự em có thể lo cho chính mình.”

“Trở về huấn luyện đi, bọn họ đang gọi anh kìa.”

Tôi quay đầu rời đi.

Có một số điều tôi không nói lên lời, vừa định nói ra, đôi mắt của tôi đã muốn rơi lệ.

Tôi vuốt v e cái cổ trống rỗng của mình.

Vật về chủ cũ.

Giữa tôi và anh ấy cũng không còn ràng buộc nữa.

Tôi nhịn không nổi nữa, vừa đi vừa nghẹn ngào, tôi bắt đầu hối hận.

Tôi có quá xúc động không, bản chất tôi chỉ là một kẻ hèn nhát.

Tôi không còn gì cả.

Không có thứ gì thực sự thuộc về tôi.

Tại sao khi tôi chìm vào mộng đẹp lại luôn tàn nhẫn đánh thức tôi, để tôi tỉnh giấc trống rỗng, cái gì cũng không có.

Mùa đông năm nay đã đủ lạnh rồi, nếu anh ấy lại ra đi, tôi sẽ không kìm được nước mắt mất.

33

Trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng lần lượt về nhà, chỉ còn lại mình tôi.

Tôi cũng thu dọn đồ đạc, mấy ngày trước tôi đã tìm được việc làm, với điểm nhất chuyên ngành, tôi thành công nhận được lời mời thực tập từ một cơ sở đào tạo khảo thí nghệ thuật nổi tiếng.

Tôi hài lòng với mức lương, mà một ngày nhiều nhất chỉ có hai lớp.

Ngày hôm sau tôi kéo hành lý về căn nhà tôi thuê.

Đó là một khu nhà cũ, nhưng phòng ở sạch sẽ và giá thuê rẻ.

Không ngờ tôi lại xui xẻo như vậy, chạng vạng tối đi mua sắm, lúc lên lầu thì gặp phải một gã say rượu đầu bù tóc rối.

Tôi bước nhanh hơn. Trong hành lang thiếu sáng này, thần kinh của tôi căng lên.

“Này, cô là cô gái mới tới à? Sao tôi chưa thấy cô bao giờ?”

Đột nhiên tay bị kéo lại, tôi run lên, hét lên sợ hãi.

Liều mạng giãy dụa, chạy về phòng, khóa trái cửa.

Tôi dựa vào cửa một cách yếu ớt, cả người cuộn mình ngồi dưới đất, run rẩy không kiểm soát.

Đột nhiên phía sau lưng bắt đầu rung lên, có tiếng đập cửa thiếu kiên nhẫn.

Gã say lầm bầm mê sảng: "Mở cửa cho tôi! Đây là phòng của tôi, ai bảo cô lấy trộm chìa khóa của tôi, mở cửa cho tôi!"

Còn cả tiếng chìa khóa tra vào chốt cửa.

Tôi run rẩy lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Nhưng có tiếng la hét đau đớn ngoài cửa.

Tôi từ từ đứng dậy và nhìn về phía mắt mèo.

Gã say bị túm lấy gáy, bị ghì chặt xuống đất một cách thô bạo.

Con ma men gào thét, hung ác quay đầu: “Cmm định làm gì?”

Là Ngụy Trạch Thu.

Ngụy Trạch Thu thân cao chân dài, trói cả tay chân gã say rượu lại, từ trên cao nhìn xuống.

Lòng vẫn còn sợ hãi, tôi mở một khe hở nhỏ và nhìn Ngụy Trạch Thu.

“Báo cảnh sát chưa?” Anh ấy nói với tôi.

Tôi gật đầu.

Anh nhìn xuống gã say, "Bây giờ sao anh không giả say đi, chúng ta đi một chuyến đến đồn công an chứ nhỉ."

Sau khi tiễn đi con ma men, tôi không kìm được nước mắt nữa.

Ngụy Trạch Thu ôm tôi thật chặt và vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Không có việc gì, em xử lý tốt lắm, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”

“Cái khi nhà này không thể ở lại được. Hành lang không được giám sát, lối thoát hiểm thì toàn chất đống lộn xộn. Có rất nhiều tai họa ngầm ở đây.”

Anh ấy vào nhà, thu dọn đồ đạc rồi mang theo hành lý của tôi đi ra.

Kéo tôi xuống lầu.

Trên xe sắc mặt anh âm u không nói một lời.

Tôi không nhịn được nữa bèn hỏi: “Làm sao anh biết địa chỉ của em?”

“Anh hỏi bạn cùng phòng của em Ngụy Vãn, nó là em họ anh.”

Vãn Vãn thực sự giấu được bí mật rất lâu đấy!

34

Bầu không khí nghiêm trọng suốt cả đường đi. Khi chúng tôi đến căn hộ của anh, Ngụy Trạch Thu khẽ nói.

“Em cho cái này vào túi của anh là có ý gì?” Anh giơ mặt dây chuyền ngọc bội của tôi lên.

“Chúng ta nói chuyện một chút. Thời gian trước anh phải huấn luyện khép kín, quên không nói với em, dẫn đến nhiều lần xem nhẹ em.”

“Người phụ nữ hôm qua em nói tới, anh đã điều tra, cô ta không phải là trợ lý đặc biệt của bố anh mà là con gái của cục phó.”

“Nói cho anh biết vấn đề ở đâu, sau đó chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết có được hay không? Nếu em không nói với anh, có rất nhiều chuyện mà em không thể tự mình xử lý được.”

Tôi hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Bọn họ đều nói hai người rất xứng đôi, đã ở bên nhau rồi.”

“Vậy em chọn tin lời đồn, hay lựa chọn nắm chặt lấy tay anh?” Ngụy Trạch Thu nhìn thẳng vào tôi hỏi.

Trong mắt anh phản chiếu gương mặt của tôi.

Tôi khóc và nắm lấy tay anh, không phải tôi không tin anh, chỉ là tôi cảm thấy hơi tự ti.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã nhìn thấy Trang Anh mặc áo của anh ấy.

Anh ấy kiên nhẫn giải thích rằng đó là quần áo của Quý Lỗi. Quý Lỗi khăng khăng đòi mua đồng phục huynh đệ. Anh ấy cũng cho tôi xem vòng bạn bè của Quý Lỗi, bốn người họ đều mặc áo khoác giống nhau.

Tôi mở Weibo, bức ảnh mà tôi không dám nhấp vào hoàn toàn không phải Ngụy Trạch Thu, mà là Quý Lỗi và Trang Anh.

Ngụy Trạch Thu cho tôi xem Weibo chính thức của trường, họ đã xóa bỏ ảnh chụp và bình luận.

“Hiện tại có thể đeo lại dây chuyền chưa?”

Tôi có hơi xấu hổ: “Có phải em quá vô lý không?”

“Không đâu. Với anh em mãi mãi có quyền lợi vô lý gây sự.” Anh nói năng đầy khí phách.

Chiếc vòng cổ một lần nữa được đeo lên.

Đỉnh đầu chuyền đến tiếng nói vội vàng của anh: “Khi nào thì em định cho anh danh phận?”

Tôi sững người một lúc, lùi lại một bước, vấp phải chân ghế sofa và ngã xuống chiếc ghế sofa phía sau.

Tôi choáng ngợp trước sự bất ngờ quá đỗi này.

Ngay khi tôi định đứng dậy, anh ấy đã nghiêng người đè lên người tôi, hai tay chống cạnh bên tai tôi.

Thanh âm mê người: "Ngủ trên giường của anh, mặc quần áo của anh, còn động chạm thân thể anh, em không định chịu trách nhiệm với anh hay sao?"

Tôi vặn vẹo: “Bọn họ nói, em không xứng với anh.”

Ngụy Trạch Thu lau nước mắt cho tôi, vội vàng nói: "Làm sao thế được, là anh càng cần ưu tú hơn để theo đuổi em. Em rất tốt. Nụ cười của em rất ngọt ngào. Trong trường học số người thích em có cả một bó lớn."

“Em có thể sống độc lập, em có thể tiếp nhận cuộc sống bình thường, em có thể theo đuổi sự cao thượng. Em thực sự rất tuyệt vời. Em nhất định phải biết rằng tất cả những người có thể gặp em đều là phúc lành của bọn họ.”

“Em xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này. Em chính là ngôi sao sáng nhất, đáng yêu nhất.”

Mắt tôi sáng lên, do dự nói: “Vậy nếu em đồng ý, sau này em có thể thường xuyên sờ—“

Lời nói của tôi bị nuốt hết, anh đột nhiên cúi đầu hôn tôi, hai tay ôm chặt eo tôi.

Cả người tôi tê dại, choáng váng như bước trên mây.

Tôi thở hổn hển, anh ấy kéo tôi lên từ ghế sô pha.

Toàn bộ con người tôi như ở trong trạng thái thôi miên.

Thật bất ngờ, giây tiếp theo, anh lấy ra một bộ chăn gối và đặt nó lên ghế sô pha.

Căn hộ của anh ấy có phòng khách, phòng ngủ, phòng làm việc và phòng tập thể dục, nhưng chỉ có một chiếc giường.

Tôi hỏi anh sao không ngủ cùng nhau như trước.

Anh nhất định nhấn mạnh rằng bản chất không giống nhau.

Hừ!

Cẩu nam nhân, lấy được rồi thì không trân trọng. Trước kia ít ra còn có thể sờ sờ cơ bụng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!